“NGƯỜI YÊU” RÁC
Năm 2003, gia đình ông Lạc chuyển từ P5Q4 về P.Phú Thuận, Q7 sinh sống. Thời đó, con hẻm 1135 dẫn vào KP3 rất nhiều rác, mùa nắng bụi tung mù mịt, mùa mưa thì lầm lội khó đi. Thấy chướng mắt, bất kể đang làm gì ông đều dừng lại hặm hụi nhặt rồi cho vào thùng rác công cộng. Ông cũng hăng hái vận động kinh phí bê-tông hóa hẻm 1135 càng ngày càng thông thoáng, sạch đẹp hơn. Ban đầu, nhiều người tò mò, bàn tán nói ông lo chuyện bao đồng. Nghe vậy, ông chỉ cười: “Đây là khu phố văn hóa mà rác đầy đường thì kỳ lắm. Tui nghĩ, mình nhặt rác vừa để khu phố thêm sạch đẹp vừa tập thể dục cho người khỏe ra đó mà”. Dù tuổi cao, ông Lạc vẫn lặng lẽ đi về trên những con hẻm nhỏ như 1135, 1205 của khu phố 3 với động tác nhặt rác nhanh nhẹn mà tường tận. Bà con nơi đây từ chỗ tò mò, săm soi chuyển sang quý mến ông. Thấy ông già tóc bạc lom khom nhặt rác mỗi ngày, lớp trẻ đâm ngại, không còn vô tư xả rác giữa đường như xưa. Noi gương ông, chị Đính, gan dạ, ông Sáu Vinh, Tư Hiển... Cũng tự nguyện dự quét, dọn rác cho khu phố. Bây chừ, mấy con hẻm dẫn vào nơi ông Lạc sinh sống đã sạch, thoáng và đẹp hơn xưa rất nhiều. Ghi nhận những đóng góp thiết thực đó, Sở Tài nguyên và Môi trường TPHCM đã tặng giấy khen cho ông.

Hình ảnh ông lão tóc bạc nhặt rác đã trở nên thân thuộc với người dân KP3, P.Phú Thuận
BẠN CỦA NGƯỜI NGHÈO
Hồi mới về P.Phú Thuận, ông Lạc mở một tiệm cắt tóc tình thương. Khách đến tiệm của ông đa phần là dân cần lao nghèo. Với ai ông cũng tận tình dù chỉ lấy thù lao tượng trưng, thậm chí miễn phí. Về sau, ông được tín nhiệm bầu làm chủ toạ Hội chữ thập đỏ phường. Công việc ở phường bộn bề nên ông nhường tiệm cho người em kết tức là ông Huỳnh Văn Ngà. Tuy thế, vào những lúc rảnh, ông Lạc vẫn ghé tiệm cắt tóc giúp mọi người. Sau mỗi lần cắt tóc ông lại cho vào ống heo 1.000 đồng làm quỹ hỗ trợ học phí hoặc mua gạo tặng những người khó khăn. Ngày 19-5 hàng năm, ông và ông Ngà còn đến Trường tiểu học Nguyễn Văn Hưởng, Lê Anh Xuân (thuộc P.Phú Thuận) cắt tóc miễn phí cho học trò nghèo. Biết gia đình nào đang lâm cảnh khó, neo đơn là ông đến thăm hỏi và tìm cách giúp ngay. Vợ chồng anh Nguyễn Văn Dũng (đều bị mù) có con đã đến tuổi đi học mà không đủ giấy má vào trường. Ông Lạc đã gõ cửa khắp nơi xin làm giấy má cho cháu bé và tương trợ gia đình dũng cảm 10kg gạo/tháng. Cụ Đào Thị Vui (SN 1925), tuổi cao sức yếu lại sống trơ khấc một mình, ông Lạc chạy xin cho cụ một thẻ bảo hiểm y tế, vài ký gạo hàng tháng và chỗ tá túc. Anh Nguyễn Công Trực (ngụ P.Phú Thuận, Q7, bị mù) tỏ tường: “Biết tui không đi lại dễ dàng như người bình thường nên anh Lạc qua tận nhà để cắt tóc. Thế mà, kêu lấy tiền công thì anh cứ xua tay hoài. Anh Lạc viện trợ người nghèo nhiều lắm. Tính anh vui vẻ, hoạt bát và rất nhiệt tình”. Ông Lạc rất tích cực dự Câu lạc bộ thơ, ca và là Phó ban chiến trận của khu phố. Ông Lạc làm nhiều thơ. Thơ ông dung dị, thực bụng mà hào sảng như chính cuộc thế ông. Ngày ngày, trên chiếc xe đạp cũ, ông vẫn đi về với hàng loạt công việc không tên nhưng ý nghĩa. Có ai hỏi ông Lạc chỉ cười: “Có gì đâu. Tui thấy mình còn đủ sức thì làm thôi”.
|